Tác giả: Lưu Li Thảo
chapter 1:
chapter 1:
Khi còn là một
học sinh trung học anh là một học sinh luôn đạt thành tích tốt ở trường. Thầy
cô yêu mến anh, bạn bè ưu ái gọi anh là “hotboy”. Riêng anh, anh chỉ im lặng
không quan tâm lắm đến những lời bàn ra tán vào ở trường. Tính anh vốn thế khá
tự tin và đôi khi có một chút cao ngạo. Anh chỉ quan tâm và dành thời giờ cho
niềm đam mê của bản thân anh. Ngoài việc học anh thích la cà phố xá chụp hình,
thưởng thức ẩm thực, viết lách, vẽ vời, đọc sách và chơi guitar, những thứ mà
anh luôn gọi là “nghệ thuật”. Chỉ thế thôi nhưng anh luôn cảm thấy mình không
có đủ thời gian để thỏa mãn cho bản thân mình. Ừ học sinh mà chuyện học hành
luôn đè nặng trên vai.
Và mọi người
luôn nhìn thấy nơi anh là một cậu học sinh chăm chỉ mài đủng quần ở thư viện, ở
các lớp học thêm, một cậu học sinh năng nổ tham gia các hoạt động, hay kết bạn
với những người có kinh nghiệm, thành lập những câu lạc bộ và trở thành leader.
Anh thường đến trường với cốc cà phê trên tay, gương mặt lạnh lùng như phớt lờ
tất cả dù anh không quan tâm nhưng anh vẫn biết mình luôn được các cô bạn lớp
dưới ngưỡng mộ…
Nhưng đó là anh
mà mọi người nhìn thấy…
Kỳ thi đại học
đến. Anh đổ y khoa. Điều này không nằm ngoài dự đoán của bố mẹ, thầy cô và bạn
bè của. Cuộc sống của anh dường như không có một chút khó khăn nào. Nhưng có
thật như mọi người nhìn thấy không..?
Anh đạt được học
bổng và đi du học . Ngày anh trở về nước, bố mẹ nhìn anh lấp lánh. Sài Gòn vào
tháng ba vẫn nóng rẫy, ngạt thở. Anh chính thức vào làm bác sĩ khoa ngoại nhi
tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Những ca phẩu thuật, bệnh nhân, bệnh án
choáng hết thời gian của anh. Dù bận rộn anh vẫn giữ đam mê viết lách, vẽ vời
của mình. Anh vì thế trở thành một con người cô đơn trong sự bận rộn. Thảnh
thơi anh cũng đi cà phê, đá bóng hoặc đi uống rượu ở những quán đắt tiền nơi
đầy rẫy những comle, cà vạt những vòng eo thon nhỏ nhắn. Cuộc sống vẫn dường
như không có chút sóng gió nào.
Nhưng đó là cuộc
sống mà mọi người nhìn thấy nơi anh….
Đầu tháng 5 một
vụ việc xảy ra phá vỡ sự phẳng lặng và yên bình của anh. Ekip mổ của anh thất
bại trong một ca phẩu thuật. Đòn quá nặng khiến anh choáng váng, mệt mỏi và
stress nặng. Anh không thèm cạo râu, quần áo lúc nào cũng trong tình trạng sốc
xếch. Anh ở lì trong phòng làm việc bừa bộn. Các mảnh giấy bản thảo, phác đồ bị
vò nát không thương tiếc. Điều quan trọng nhất, anh ngạc nhiên với chính mình
khi bỗng dưng trở nên yếu đuối và dễ gục ngã đến đáng sợ. Anh ngồi lì ở bàn làm
việc bất động như không còn một chút sức lực nào nữa, anh bắt đầu suy nghĩ mông
lung, suy nghĩ về anh về sự cô đơn của anh và về… môi a mặn đắng, nước mắt đã
chảy tự bao giờ. Ừ thì anh khóc!
Cuộc sống nơi
anh là một khoảng không trống rỗng, tâm hồn anh là sự cô đơn đến cô độc từ bao
lâu rồi.. anh cũng không nhớ nữa. Anh sợ phải nghĩ về điều đó, anh đã trốn mình
vào trong công việc, anh kg cho phép mình có thời gian để nghĩ..
Tình yêu có thể
làm con người ta hạnh phúc hơn yêu đời hơn nhưng cũng có thể khiến con người ta
cô đơn hơn. Nó có thể mang đến sự sống cũng có thể khiến tâm hồn con người chết
dần chết mòn.. Vẻ bề ngoài cứng rắn và lạnh lùng của anh đã che đậy một tâm hồn
đầy xẹo chằng chịt..Những ký ức nhói buốt lại ùa về như đoạn phim cũ chạy xoẹt
qua trong đầu anh.. mọi thứ như mới ngày hôm qua.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
-
“Này tên mọt sách đáng ghét” – Một giọng ở âm độ cao
nhất khiến mọi vật xung quanh dường như có thể nổ tung.
-
“Mình xin lỗi.. mình … mình không cố ý” – anh vội cúi
nhanh xuống lượm quyển sách còn ly cà phê thì đã văng vung vãi dưới sàn nhà…
khi a giữ lại được bình tĩnh và chỉnh lại cặp kính chỉnh tề a kg thể nhịn được
cười.. một cô bạn cài một cây cài màu xanh đọt chuối nhưng gắn thêm hai cánh
tai thỏ màu hồng..
-
“Xin lỗi có giải quyết được gì kg? Nếu ai làm sai rồi
cũng xin lỗi thì đâu cần công an để làm chi..hứ”
-
“Hỳ.. câu này hình như trong phim đúng không?”
-
“ủa mọt sách mà cũng coi phim nữa hả”
-
“có chứ.. hihi”
-
“cười cái dề… quay lại chủ đề chính.. giải quyết làm
sao với cái áo dài dính đầy cà phê đây hả tên mọt sách”
-
“đừng gọi tớ là mọt sách nữa được kg? tớ có tên hẳn hoi
mà. Tớ sẽ đền áo mới cho cậu.. nhưng kg phải bây giờ.. tớ có việc gấp tớ đi
nhé..”
-
“hơ.. hơ.. vui nhỉ, có hết hà……này tên kia đứng lại..
tên kia…”..
Anh chạy biến lên cầu thang… quay lại và nói với điệu bộ vô tư pha chút
chọc tức.. “rất ngoan.. kg gọi là mọt sách nữa.. tớ tên Tường Minh.. 11A1.. cứ
lên lớp tớ mà tìm tớ sẽ đền áo dài mới cho câu..”
Anh phóng một mạch kg nhìn lại cứ như nếu a quay đầu lại thì sẽ bị “nhỏ
hung dữ” đó xé xác.. anh kg biết con nhỏ đó có chạy theo kg mà bên tai a vẫn
còn văng vẳng… “tên kia.. tên mọt sách đáng ghét… đứng lại”…”đúng là giọng the
thé mà cao ghê”!! A nghĩ rồi cười một mình…
Đó là lần đầu tiên anh gặp cô! Một ngày cuối tháng 10 trời mát dịu. Anh sẽ không bao giờ quên ngày
đó.. ngày bắt đầu cho những chuỗi ngày dài phía sau và cho đến tận bây giờ..
anh vẫn kg quên được cô! Người con gái kỳ lạ!
Anh vẫn không hiểu tại sao ngày hôm đó anh lại nói chuyện nhiều như thế
với một cô bạn trong trường.. vì anh có lỗi đã làm dính cà phê lên áo dài của
cô chăng? Hay vì lý do gì nhỉ.. lý do gì anh cũng kg biết đến bây giờ cũng kg
biết.. chỉ biết những ngày sau đó anh bắt đầu chờ đợi.. đầu giờ học, giờ ra
chơi anh cứ ngóng ra cửa lớp xem có ai tìm mình không.. nhưng suốt một tuần sau
đó.. cô như bốc hơi.. mặc cho a đến hành lang hôm đó kg biết bao nhiêu lần..
“quái lạ! trường thì đông thật nhưng kg thể kg tìm được..” – anh thầm
nghĩ và tự trách mình ngốc quá sao kg hỏi tên người ta, mình có lỗi mà.. rồi
anh cũng tự rủa mình “làm gì phải ngóng con nhỏ hung dữ đó chứ.. nó kg bắt mình
đền chắc nó bỏ qua rồi…”… “nhưng cũng kg phải áo dài dính cà phê kg phải chuyện
nhỏ với lại hôm đó vì bận họp ban cán sự mình chạy biến thế kỳ cục quá mà sao
nó lại bỏ qua dễ thế..”
Thế đấy a tự chìm trong mớ câu hỏi.. tự hỏi rồi tự trả lời…
Giữa tháng 11 a chính thức thành lập câu lạc bộ tiếng anh ở trường. Anh
hăng hái viết kế hoạch, xin ý kiến ban giám hiệu, thầy cô bộ môn tiếng Anh, hăm
hở làm poster, tờ rơi “quảng cáo” đến các lớp. Cuối cùng là giai đoạn đi đến
từng lớp “thuyết minh” cho câu lạc bộ. Anh tự nhủ “bài thuyết mình ngắn gọn
nhưng phải thuyết phục”.
Buổi sáng khối 10 “các bé” mới vào trường nên rất hăng hái và có phần ham
vui, chiều hôm nay khối 11… 11A1 lớp anh mà dễ dàng lôi kéo đồng bọn, cứ thế
anh đi dần từng lớp của khối 11 mỗi lớp chỉ với 10 phút ngắn ngủi mà a xin giáo
viên trong giờ giảng của họ. Anh thuyết minh trong sự “trêu chọc”, “xì xầm” của
các cô bạn và sự “không thèm quan tâm” của các bạn nam.. a bắt đầu cảm thấy
nặng nề…. “người nói mà kg có người nghe.. giờ mới hiểu cảm giác của thầy cô
trên bục giảng..” nhưng anh cố gắng cho đến lớp cuối cùng và tự động viên
mình.. đó cũng là tính cách của anh..”cố lên còn lớp 11A12 nữa là xong rồi..
lớp này chắc chẳng khá hơn được..”
Anh bước vào xin phép giáo viên, cô giáo vui vẻ cho phép khi cô vừa bước
ra ngoài a bắt đầu bài thuyết minh. Lần này anh sẽ kg lúng túng nữa vì qua 11
lần cùng một nội dung rồi mà.. anh đã thành thạo và mạnh dạn lên được một chút
chứ.. Nhưng không, vừa bước lên bục giảng ngước mặt lên chuẩn bị bài nói chuyện
thì a đã nhìn thấy “con nhỏ hung dữ” đang ngồi cuối lớp.. đưa cặp mắt to nhìn
anh có vẻ kg mấy hào hứng.. Thế là suốt buổi nói chuyện a trở nên ấp úng đến kỳ
lạ.. vẫn như các lớp trước anh chịu đựng “sự trêu chọc” của các bạn nữ và “sự
không quan tâm” của các bạn nam” và lần này anh không biết tại sao mình lại
càng hồi họp và lúng túng hơn cả những lần trước đó, anh nói nhưng kg biết mình
đang nói gì… lớp học ồn ào át cả tiếng nói của anh.. Chợt…
“Shut up!!! Nghe người ta nói hết coi là cái gì rồi phát biểu được kg?” –
vẫn cái giọng ở âm độ cực cao có thể phá vỡ mọi thứ xung quanh. Thì ra “nhỏ
hung dữ” hét lên.. Anh phì cười.. lớp im lặng.. cuối cùng buổi thuyết minh cũng
kết thúc, anh đi phát phiếu đăng ký tham gia câu lạc bộ.... đến chổ cuối lớp
nơi cô ngồi a vừa đưa phiếu vừa nói với cô..
“cám ơn nhé nhỏ hung dữ, cuối giờ gặp mình ở quán chè bà Sáu nhé.. không
gặp kg về”
“đề làm dề…..” Cô hỏi lại – giọng đầy chua ngoa… và vẫn rất hung dữ theo
cảm nhận của anh..
“đền áo dài hôm bữa” a trả lời rồi chạy nhanh ra cửa lớp kg quên để lại
một cái nháy mắt..
>>>>>>>>>>>>>
<<<<<<<<<<<<<<
Cô là một cô gái có cá tính mạnh mẽ nhưng lại có cái tên rất dịu
dàng - “Thanh Hoa”. Vẽ bề ngoài của cô
luôn khiến người khác kg nhịn được cười vì “xì tai” có phần màu sắc và cách
phối màu kg giống ai của mình.
“Này nhỏ mới chuyển trường cậu quen với hotboy Tường Minh à?” nhỏ ngồi
bàn trên quay xuống hỏi cô.
“tớ nhắc lại lần n mũ m rằng tớ tên là Thanh Hoa.. that’s right!”
“ờ bạn Hoa, bạn quen với hotboy..”
“tớ kg quen biết gì tên đó cả..” cô ngắt ngang câu hỏi của nhỏ bạn....
Suốt tiết cuối của ngày hôm đó cô suy nghĩ mông lung.. suy nghĩ việc nan
giải đến nổi phải dùng đến “biện pháp hữu hiệu thương hiệu học sinh” để đưa ra
quyết định.. xé giấy… “ đi.. không đi, đi, không đi, đi, không đi,…. Không đi”
“là không đi.. thế mình không đi!!”. Nhưng kg biết cô nghĩ gì lại ngồi xé
lại.. cuối cùng là đi hay kg đi.. tại sao phải gặp tên dở hơi, chết bầm, mọt
sách ấy chứ.. tại sao phải phân vân suy nghĩ chứ.. mình gặp hắn đề hắn đền áo
dài mới cho mình à.. tên đó chỉ có mà láo tét.. nếu có thành ý thì đã tìm mình
rồi.. ờ mà hơn tuần nay mình bị sốt siêu vi nằm bẹp dí ở nhà mà..thế là thế nào
sao mình lại biện minh dùm tên đó…aaaaaaaaaa”
Cô hét lớn trong lớp học.. cũng may trống tan trường cũng vừa vang lên và
giáo viên vừa bước ra ngoài, tụi bạn lo ra về ồn ào như ong vỡ tổ kg mấy ai chú
ý đến vấn đề nan giải và cái sự kg được bình thường của cô lúc này...
Không biết việc xé giấy tiếp theo của cô kết quả thế nào chỉ biết cô kg
đi thẳng về nhà. Cô ghé vào quán chè bà Sáu. Quán chè đó chả có bảng hiệu gì
đâu.. bà Sáu là do tụi học sinh gọi riết rồi thành thương hiệu luôn.. bà sáu là
bà chủ gánh chè này.. nói quán cho sang chứ nó là một góc cây to có mấy cái ghế
đẩu bắt xung quang gánh hàng của bà nhưng lúc nào cũng có học sinh ngồi đó..
thường tụi con gái mua mang đi.. chỉ có tụi con trai khoái ngồi đó để bàn
chuyện bóng đá, game,..
“Tên mọt sách đáng ghét hẹn mình mà cũng đến trễ” cô nhủ thầm nguyền
rủa.. Ờ thì ra tên “mọt sách” là anh chưa đến chổ hẹn mà cô chỉ dám đứng xa kg
lại gần quán chè vì có một vài cậu bạn ngồi đó.. nắng buổi trưa dễ làm con
người ta cáu bẳng.. cô bắt đầu thấy “nổi điên”, miệng bắt đầu lầm bầm mắng
nhiếc... thì anh đến..
Anh đảo mắt nhìn quanh và kg khó khăn mấy để tìm thấy cô.. giờ a mới biết
“xì tai” lòe lẹt của cô có tác dụng tích cực trong những lúc thế này..
“Chào.. xin lỗi mình đến trể vì bận …”
“xì tóp xin lỗi vô tác dụng nếu làm sai mà chỉ cần xin lỗi..”
“mình biết rồi công an làm nhiệm vụ bắt những ai có lỗi” anh cười xoa dịu
và cắt nganh lời nói đang tăng độ gắt gỏng của cô.. “ăn chè nhé..” anh đề nghị
Anh kéo cô lại gánh chè, nhưng quán chè đã hết ghế ngồi..
“hay là mình đi chổ khác..”
“không tui muốn ăn chè!”
“vậy mua mang đi chổ khác ăn được kg?”
“không ăn ở chổ này”
“chả lẻ đứng ăn à”
“có gì là không được, đứng đó làm gì đi mua chè đi.. mà nè mua một ly chè
và một bọc chè nghe hôn..” cô vừa ra lệnh cho a vừa nở nụ cười ranh mãnh nhưng
đủ khiến a mất mấy giây kg bình tĩnh
“sao lại phải mua như thế”
“giờ có mua kg hỏi nhiều thế đừng quên ông là tội nhân thiên cổ của tui
đó”
Anh chạy đi mua chè mà trong lòng kg khỏi thắc mắc “nhỏ hung dữ định làm
trò gì đây?”
-
“Tui ăn phần đựng trong ly còn ông ăn phần đựng bọc ni
lông..” vừa nói cô vừa thè lưỡi chọc tức anh..
-
“ăn trong bọc??? sao ăn được?”
-
“cả trường này ai cũng bảo ông là mọt sách là thông
minh vậy mà cũng k nghĩ ra được nữa.. cắn cái đích bọc này rồi ăn từ từ hiểu
chưa… mọt sách ngu ngốc”
Anh ngớ người ra.. anh chưa bao giờ ăn như thế cả. Anh là con trai duy
nhất của một gia đình tri thức và gia giáo, mẹ anh là hiệu trưởng của một
trường tiểu học, bố anh là giám đốc một công ty lớn trong thành phố. Từ nhỏ anh
luôn được bảo bọc và dạy cho một cách sống “thẳng tắp” và nhuốm chút “quý tộc”
chuyện ăn uống cũng không ngoại lệ.
“sao không ăn đi..tui phạt thế là nhẹ rồi đấy.. thấy tui nhân đạo không?”
“ờ..” anh bối rối nhưng cũng làm theo cô ăn chè bằng bọc mà phải cắn cái
“đích bọc” để ăn.
Mà ngộ thiệt chè hôm đó ngon kỳ lạ!!
“mình đưa cậu về nhé!” lần đầu tiên anh đề nghị đưa một cô bạn về. Ngay
cả Vân Anh cô bạn học chung từ lớp 1 với a cũng kg có cái quyền ưu tiên đó nên
anh nghĩ cô sẽ nhận lời ngay.
“Không tui có xe tự đạp xe vìa ông đưa tui về chả lẻ bỏ xe tui giữa đường
hả? Ờ mà thôi ông đưa xe ông cho tui zìa.. còn xe tui ông đứng đây giữ tới mai
đi.. đền tội làm dính cà phê lên áo dài tui.. ok boy!”
Anh lại ngẩn người chưa biết phản ứng thế nào thì cô đã leo lên xe..
“trời tui nói chơi thôi ông tưởng thiệt hả.. về đi trể lắm rồi ba má tui la
tui.. mà ông có định đền áo dài cho tui hok..”
“có mà mai được không? Mình gặp
nhau bất ngờ mà tớ không chuẩn bị kịp”
“hứ…”
Cô đạp xe bỏ đi.. anh vẫn đứng yên một chổ.. rồi bỗng a nói với theo… tan
học trưa mai tại quán chè bà Sáu nữa nha..
Anh đạp xe về trong lòng vui kỳ lạ!!
>>>>>.<<<<<<<
Trận bóng rổ chiều hôm đó đội anh thua đậm nhưng a kg lấy làm buồn.. Tối
về ăn cơm cùng bố mẹ anh cũng cười nhiều hơn, không để lọt tai lời mẹ a cằng
nhằng vì điểm 8 môn Hóa của a… Tối lên phòng riêng.. tự dưng a lại lôi quyển
sách mà hôm đó a va phải cô làm rớt để dính cà phê lên áo cô.. “Sách mình cũng
bị dính cà phê mà..mà k có hôm đó chắc chả biết trên đời này lại có con gái kỳ
lạ như vậy..”
Sao không kỳ lạ được. Những cô bạn xung quanh anh luôn đối xử với anh như
một hotboy, họ e thẹn, ngại ngùng trước mặt anh nhưng a thừa thông minh để nhận
ra đó chỉ là vẻ giả tạo. Vân Anh cũng thế! Dù cả hai học chung từ tiểu học
nhưng nói chuyện vẫn cứ không thoải mái và chưa bao giờ Vân Anh cho a cái cảm
giác như lúc này.. cảm giác nghĩ ngợi kg dứt ra được.
“quái lạ hôm nay mình nghĩ nhiều về nhỏ hung dữ quá!” anh bỗng giật mình
trong mớ suy nghĩ của mình cô xuất hiện với tầng suất dày đặc. “mà mình chưa
hỏi tên nhỏ nữa.. cũng chả có dịp nhìn thấy cái bản tên của nhỏ lúc trưa, nhỏ
khoác cái áo màu đỏ.. phối màu quái dị thật.. từ đầu đến chân như bảy sắc cầu
vòng.. như một bà điên..” anh cười hô hô với ý nghĩ của mình… rồi chìm vào giấc
ngủ miệng kg ngớt lầm thầm “mai hỏi tên nhỏ.. nói nhỏ là bà điên..”
>>>>>>>>>….<<<<<<<<<
Buổi hẹn hò thứ hai giữa anh và cô vẫn ở quán chè bà Sáu. Hôm đó anh đến
trước cô, giờ ra chơi a sợ cô quên định xuống A12 tìm gặp cô nhưng k tìm được
lý do gì để nói.. chả lẻ lại bảo “tớ sợ cậu quên..”. Anh chợt nhận ra mình rất
muốn gặp “nhỏ hung dữ”. Anh đến quán chè lần này thì có ghế ngồi khoảng năm
phút sau cô xuất hiện và hù anh một cú “vỡ tim”
-
“này ông to con mà nhát thế hả..” cô cười toe tét
Anh chưa hoàng hồn thì cô đã đòi áo dài “đưa áo dài đây tui đi về hôm qua
về trễ má la”
-“ thế kg ăn chè à”
-“ăn chứ ngu sao không ăn.. nhưng mua mang về..”
-“mình không kịp chuẩn bị áo dài.. thứ nhất mình chưa biết tên cậu, thứ
hai áo dài kg thể mai trong một ngày, thứ ba mình kg biết kích thước của cậu”
“thứ nhất tên tui k liên quan đến việc mai áo dài, thứ hai từ lúc làm
dính cà phê lên áo tui đến nay gần hai tuần rồi, thứ ba ông k có thiện chí
chuộc lỗi”
-“mình có tìm cậu nhưng kg tìm thấy mà” anh cố giải thích mà kg biết tại
sao trong lòng rất lo sợ cô kg tha lỗi rồi kg gặp a nữa.
Còn cô nhìn vẻ mặt lúng túng và sợ sệt của anh thì kg ngừng đắc ý. Từ lúc
phạt a ăn chè bằng bọc cô đã kg còn ý định bắt a đền áo dài rồi chỉ là a k nhận
ra thôi. “người gì ngốc thế” cô nghĩ thầm và thôi kg chọc a nữa.
_ “tui rất nhân đạo thật ra á cái áo dài đã được giặt sạch từ lâu rồi
nhưng điều đó kg có nghĩa là ông khỏi đền bù cho tui.. ông kg cần đền áo dài
chỉ cần dẫn tui đi ăn hết các món ở phố ẩm thực học sinh trong một tháng là
được” cô nói xong nhe răng cười nghiêng đầu nhìn a.. Hành động này làm a ngẩn
ngơ.. “sao lại dễ thương thế” a thầm nghĩ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần
“phố ẩm thực học sinh là ở đâu”
_ “what?? Ông có phải là học sinh ở đây k? phố ẩm thực học sinh mà cũng
kg biết. Là con hẻm đối diện trường đấy có bán đủ thứ món ngon.. chẹp chẹp..”
À thì ra là con hẻm bán hàng rong đối diện trường được cô gắng cho cái
tên mỹ mều là “phố ẩm thực học sinh”
_ “uhm được thôi” anh hứa chắc nịt
_ “quyết đinh vậy đi hé giờ tui zìa à nha…”
Cô lúc nào cũng vậy nhanh như một con sóc vừa nói dứt câu đã leo lên xe
và chạy đi làm a k kịp phản ứng.. “mình chưa hỏi tên nhỏ nữa”
_ “cậu tên gì vậy? có dùng facebook kg? có dùng điện thoại không?”
_ “cái bông xanh” cô nói với lại
chỉ vỏn vẹn ba từ đó
Anh ngớ người ra. Tại sao ở bên cô a luôn đánh mất sự tự tin và thông
minh vốn có của bản thân. Tại sao cô có thể trêu chọc a suốt như thế…
Về nhà a kg kịp thay đồ kg buồn ăn cơm leo vội lên máy tính mở facebook
và ngồi suy nghĩ “tên gì lạ vậy trời..” nhưng anh cũng thử tìm.. a gõ ba chữ
“cái bông xanh” vào ô tìm kiếm và thật bất ngờ nó hiện lên đầu tiên và avatar
với gương mặt “hung dữ” của cô đang chu cái môi không lẫn vào đâu được. Lập tức
a gửi lời mời kết bạn và bắt đầu dạo quanh fb của cô, nhưng a k tìm thấy gì
nhiều vì cô để fb ở chế độ quyền xem trang cá nhân là bạn bè.. Anh chỉ không
thể nào nhịn được cười vì ngay cả cái tên mình mà cô cũng biến tấu hài hước
được. Cái bông xanh là Thanh Hoa và Thanh Hoa là cái bông xanh. Không phải a
nghĩ ra đâu a nhìn thấy ở trong ngoặc đơn tên gọi khác của cô trên fb. Đúng là
cô gái kỳ lạ ở trước mặt cô a thành một tên ngốc mất rồi.
Một tháng sau đó là những buổi trưa hay chiều a và cô đi “phố ẩm thực học
sinh” để tội nhân thiên cổ là a đền tội cho công chúa nhân từ là cô. Theo cách
ví von của cô là như thế. Một tháng đó với a đến tận bây giờ là một kỷ niệm đẹp
nhất, ấm áp nhất và ngọt ngào nhất. Anh và cô thưởng thức hết các món ngon học
sinh như bánh trán trộn, bột chiên, mì xào, ốc, coktail, xoài, ổi, mận,.. Anh
biết thêm nhiều điều về cô.. Thì ra cô là một fan Kpop chính hiệu cực kỳ mê mẩn
nhóm Superjunior lần nào đi với a cô cũng huyên thuyên về nhóm nhạc này. Anh
cũng biết cô cực ghét các môn tự nhiên. Anh cũng biết ngoài vẻ ngoài đanh đá
nhưng cô lại là một cô gái rất tôn trọng người khác.










