Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Khi phái mạnh thất tình...

Tình yêu không phải lúc nào cũng là cái kết có hậu, anh đưa nàng về vinh và cũng kg phải cặp đôi nào đang yêu nhau chắc chắn được rằng cả hai sẽ đến với nhau. Khi ngọn lửa đam mê của cả hai hoặc một trong hai k còn rực đỏ thì chia tay là giải pháp mà các cặp đôi thường lựa chọn. Nếu cả hai tự nguyện chia tay vì k còn cảm giác với nhau thì đều mà hai người trải qua hậu chia tay thường là buồn, nuối tiếc một thời gian. Tình trạng đó kéo dài bao lâu thì tùy thuộc vào mức độ đậm sâu của mối tình. Nhưng tình yêu thường ít khi có được sự cùng pha và êm đềm.. bởi thế người ta mới nói yêu là đau khổ.. Thường trong chuyện tình yêu cả hai người luôn diễn ra cảm xúc k đồng nhất cho nên thường một trong hai mất đi sự đam mê buồi ban đầu dành cho đối phương mà gọi nôm na là chán nhau..Khi anh chán em hay e chán anh và nói lời chia tay thì người bị chia tay thường đau khổ cùng cực, nổi đau đó đau bao lâu, đau như thế nào để lại vết thương lòng sâu hay cạn phụ thuộc vào mức độ tình cảm dành cho người mình yêu, lòng ích kỷ và sự chin chắn của bản thân mỗi người và còn phụ thuộc vào kinh nghiệm tình trường nữa. Có nghĩa là thất tình mối tình đầu sẽ khác với thất tình ở mối tình thứ hai, thứ ba, thứ n.. Thất tình đồng nghĩa với buồn và cả hai phái mạnh hay phái yếu nếu là tình cảm nghiêm túc thì đều buồn và đau khổ cả thôi.. Tuy nhiên, theo cá nhân tôi sẽ có sự khác nhau giữa hai phái trong quá trình trải qua nổi đau của thất tình mang lại.. Khi phái mạnh lần đầu tiên thất tình… nếu bạn càng quan tâm họ, họ sẽ cho rằng đó là thương hại và càng tỏ ra bất cần, tức giận nhiều hơn. Tốt nhất trong trường hợp này bạn nên im lặng, lặng lẽ theo dõi họ, đừng để họ thoát khỏi kiểm soát của bạn những cũng đừng để họ biết bạn đang quan tâm. Theo dõi họ vì khi thất tình mối tình đầu phái mạnh thường k dễ dàng chấp nhận, họ càng muốn níu kéo nhưng lại k biết làm thế nào ngoài việc dằn vặt bản thân thậm chí là tổn hại bản thân để mong người yêu quay lại mà k cho rằng nếu người yêu quay lại trong trường hợp này chỉ là sự thương hai.. thế đấy còn gia đình và bạn bè quan tâm thì lại cho rằng đó là thương hại. Tóm lại, bị bỏ rơi trong mối tình đầu đối với phái mạnh giống như một sự sĩ nhục rất lớn đến lòng tự tôn của họ và cũng bởi vì họ còn ngây ngô trong tình cảm xem mối tình đầu là mối tình sẽ k bao giờ có cuộc chia ly.. nên tình tan họ hụt hẩng tưởng trời đất sụp đổ và nhất khi bị phản bội thì càng sốc dữ dội hơn.. Nhưng qua cuộc tình thứ hai phái mạnh bắt đầu có kinh nghiệm. Họ chỉ sốc một ngày thôi và ngày hôm sau họ trưng ra một bộ mặt tỉnh queo như chưa có chuyện gì xảy ra. Người ngoài nhìn vào bảo phái mạnh hay là kẻ bạc tình nên chia tay không đem lại cho họ cảm xúc gì là buồn khổ cả. Nhưng chắc không ai biết rằng đêm về các chàng ôm gối khóc thúc thích như đứa trẻ lúc đó them lắm một bàn tay ôm lấy, cầm điện thoại lên cố lắm mới k gọi cho người ta, bấm số rồi xóa, lén vào fb người ta xem rồi hụt hẫng cười như điên dại.. ước gì đc một lần nghe lại giọng nói ấy.. Nhưng chỉ đêm thôi các chàng sống thật với mình.. còn ban ngày vẫn bộ mặt tỉnh queo và cố điều khiển đầu óc sang chuyện bong đá, công việc, bạn bè, bia bọt.. Cứ thế tim đã them một vết xẹo dài.. Nhưng đôi mắt bắt đầu biết cách vờ lạnh lung để che đi trái tim xẹo ấy Con trai bị gánh nặng ở cái giới tính mình mang.. Phái mạnh, phái mạnh là phải bao dung, phải quảng đại, phải cứng rắn k được khóc.. Bao dung khi thấy bạn gái cũ đi với thằng khác cũng phải mỉm cười, quảng đại là phải cho không tình cảm phải đối xử tốt với người ta cho dù người ta có đối xử với mình thế nào.. và phải kiềm nén cảm xúc, nước mắt chỉ đc chảy vào tim để xứng đáng với cái danh phái mạnh và là đàn ông đúng nghĩa.. nhưng con trai phải làm đàn ông nếu muốn được xã hội thừa nhậnJ Sau những lần thất tình, sau những thất bại trong công việc và cuộc sống các cậu trai sẽ biết đến bài học chấp nhận, biết cách cư xử hơn kg còn bồng bột nữa.. Kiểu giống như muốn thành thép thì phải qua toi luyện, muốn thành đàn ông con trai phải biết cách vượt qua đau khổ.. Vượt lên được tất cả họ sẽ hóa thành những chiến binh trên đường đời..Những chiến binh mạnh mẽ mang trong mình một trái tim đầy thẹo với cảm xúc đã nhiều lần bị thương!!

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

NƠI NÀO THUỘC VỀ ANH…

 Tác giả: Lưu Li Thảo
chapter 1:


Khi còn là một học sinh trung học anh là một học sinh luôn đạt thành tích tốt ở trường. Thầy cô yêu mến anh, bạn bè ưu ái gọi anh là “hotboy”. Riêng anh, anh chỉ im lặng không quan tâm lắm đến những lời bàn ra tán vào ở trường. Tính anh vốn thế khá tự tin và đôi khi có một chút cao ngạo. Anh chỉ quan tâm và dành thời giờ cho niềm đam mê của bản thân anh. Ngoài việc học anh thích la cà phố xá chụp hình, thưởng thức ẩm thực, viết lách, vẽ vời, đọc sách và chơi guitar, những thứ mà anh luôn gọi là “nghệ thuật”. Chỉ thế thôi nhưng anh luôn cảm thấy mình không có đủ thời gian để thỏa mãn cho bản thân mình. Ừ học sinh mà chuyện học hành luôn đè nặng trên vai.
Và mọi người luôn nhìn thấy nơi anh là một cậu học sinh chăm chỉ mài đủng quần ở thư viện, ở các lớp học thêm, một cậu học sinh năng nổ tham gia các hoạt động, hay kết bạn với những người có kinh nghiệm, thành lập những câu lạc bộ và trở thành leader. Anh thường đến trường với cốc cà phê trên tay, gương mặt lạnh lùng như phớt lờ tất cả dù anh không quan tâm nhưng anh vẫn biết mình luôn được các cô bạn lớp dưới ngưỡng mộ…
Nhưng đó là anh mà mọi người nhìn thấy…
Kỳ thi đại học đến. Anh đổ y khoa. Điều này không nằm ngoài dự đoán của bố mẹ, thầy cô và bạn bè của. Cuộc sống của anh dường như không có một chút khó khăn nào. Nhưng có thật như mọi người nhìn thấy không..?
Anh đạt được học bổng và đi du học . Ngày anh trở về nước, bố mẹ nhìn anh lấp lánh. Sài Gòn vào tháng ba vẫn nóng rẫy, ngạt thở. Anh chính thức vào làm bác sĩ khoa ngoại nhi tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Những ca phẩu thuật, bệnh nhân, bệnh án choáng hết thời gian của anh. Dù bận rộn anh vẫn giữ đam mê viết lách, vẽ vời của mình. Anh vì thế trở thành một con người cô đơn trong sự bận rộn. Thảnh thơi anh cũng đi cà phê, đá bóng hoặc đi uống rượu ở những quán đắt tiền nơi đầy rẫy những comle, cà vạt những vòng eo thon nhỏ nhắn. Cuộc sống vẫn dường như không có chút sóng gió nào.
Nhưng đó là cuộc sống mà mọi người nhìn thấy nơi anh….
Đầu tháng 5 một vụ việc xảy ra phá vỡ sự phẳng lặng và yên bình của anh. Ekip mổ của anh thất bại trong một ca phẩu thuật. Đòn quá nặng khiến anh choáng váng, mệt mỏi và stress nặng. Anh không thèm cạo râu, quần áo lúc nào cũng trong tình trạng sốc xếch. Anh ở lì trong phòng làm việc bừa bộn. Các mảnh giấy bản thảo, phác đồ bị vò nát không thương tiếc. Điều quan trọng nhất, anh ngạc nhiên với chính mình khi bỗng dưng trở nên yếu đuối và dễ gục ngã đến đáng sợ. Anh ngồi lì ở bàn làm việc bất động như không còn một chút sức lực nào nữa, anh bắt đầu suy nghĩ mông lung, suy nghĩ về anh về sự cô đơn của anh và về… môi a mặn đắng, nước mắt đã chảy tự bao giờ. Ừ thì anh khóc!
Cuộc sống nơi anh là một khoảng không trống rỗng, tâm hồn anh là sự cô đơn đến cô độc từ bao lâu rồi.. anh cũng không nhớ nữa. Anh sợ phải nghĩ về điều đó, anh đã trốn mình vào trong công việc, anh kg cho phép mình có thời gian để nghĩ..
Tình yêu có thể làm con người ta hạnh phúc hơn yêu đời hơn nhưng cũng có thể khiến con người ta cô đơn hơn. Nó có thể mang đến sự sống cũng có thể khiến tâm hồn con người chết dần chết mòn.. Vẻ bề ngoài cứng rắn và lạnh lùng của anh đã che đậy một tâm hồn đầy xẹo chằng chịt..Những ký ức nhói buốt lại ùa về như đoạn phim cũ chạy xoẹt qua trong đầu anh.. mọi thứ như mới ngày hôm qua.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>         <<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
-          “Này tên mọt sách đáng ghét” – Một giọng ở âm độ cao nhất khiến mọi vật xung quanh dường như có thể nổ tung.
-          “Mình xin lỗi.. mình … mình không cố ý” – anh vội cúi nhanh xuống lượm quyển sách còn ly cà phê thì đã văng vung vãi dưới sàn nhà… khi a giữ lại được bình tĩnh và chỉnh lại cặp kính chỉnh tề a kg thể nhịn được cười.. một cô bạn cài một cây cài màu xanh đọt chuối nhưng gắn thêm hai cánh tai thỏ màu hồng..
-          “Xin lỗi có giải quyết được gì kg? Nếu ai làm sai rồi cũng xin lỗi thì đâu cần công an để làm chi..hứ”
-          “Hỳ.. câu này hình như trong phim đúng không?”
-          “ủa mọt sách mà cũng coi phim nữa hả”
-          “có chứ.. hihi”
-          “cười cái dề… quay lại chủ đề chính.. giải quyết làm sao với cái áo dài dính đầy cà phê đây hả tên mọt sách”
-          “đừng gọi tớ là mọt sách nữa được kg? tớ có tên hẳn hoi mà. Tớ sẽ đền áo mới cho cậu.. nhưng kg phải bây giờ.. tớ có việc gấp tớ đi nhé..”
-          “hơ.. hơ.. vui nhỉ, có hết hà……này tên kia đứng lại.. tên kia…”..
Anh chạy biến lên cầu thang… quay lại và nói với điệu bộ vô tư pha chút chọc tức.. “rất ngoan.. kg gọi là mọt sách nữa.. tớ tên Tường Minh.. 11A1.. cứ lên lớp tớ mà tìm tớ sẽ đền áo dài mới cho câu..”
Anh phóng một mạch kg nhìn lại cứ như nếu a quay đầu lại thì sẽ bị “nhỏ hung dữ” đó xé xác.. anh kg biết con nhỏ đó có chạy theo kg mà bên tai a vẫn còn văng vẳng… “tên kia.. tên mọt sách đáng ghét… đứng lại”…”đúng là giọng the thé mà cao ghê”!! A nghĩ rồi cười một mình…
Đó là lần đầu tiên anh gặp cô! Một ngày cuối tháng 10  trời mát dịu. Anh sẽ không bao giờ quên ngày đó.. ngày bắt đầu cho những chuỗi ngày dài phía sau và cho đến tận bây giờ.. anh vẫn kg quên được cô! Người con gái kỳ lạ!
Anh vẫn không hiểu tại sao ngày hôm đó anh lại nói chuyện nhiều như thế với một cô bạn trong trường.. vì anh có lỗi đã làm dính cà phê lên áo dài của cô chăng? Hay vì lý do gì nhỉ.. lý do gì anh cũng kg biết đến bây giờ cũng kg biết.. chỉ biết những ngày sau đó anh bắt đầu chờ đợi.. đầu giờ học, giờ ra chơi anh cứ ngóng ra cửa lớp xem có ai tìm mình không.. nhưng suốt một tuần sau đó.. cô như bốc hơi.. mặc cho a đến hành lang hôm đó kg biết bao nhiêu lần..
“quái lạ! trường thì đông thật nhưng kg thể kg tìm được..” – anh thầm nghĩ và tự trách mình ngốc quá sao kg hỏi tên người ta, mình có lỗi mà.. rồi anh cũng tự rủa mình “làm gì phải ngóng con nhỏ hung dữ đó chứ.. nó kg bắt mình đền chắc nó bỏ qua rồi…”… “nhưng cũng kg phải áo dài dính cà phê kg phải chuyện nhỏ với lại hôm đó vì bận họp ban cán sự mình chạy biến thế kỳ cục quá mà sao nó lại bỏ qua dễ thế..”
Thế đấy a tự chìm trong mớ câu hỏi.. tự hỏi rồi tự trả lời…
Giữa tháng 11 a chính thức thành lập câu lạc bộ tiếng anh ở trường. Anh hăng hái viết kế hoạch, xin ý kiến ban giám hiệu, thầy cô bộ môn tiếng Anh, hăm hở làm poster, tờ rơi “quảng cáo” đến các lớp. Cuối cùng là giai đoạn đi đến từng lớp “thuyết minh” cho câu lạc bộ. Anh tự nhủ “bài thuyết mình ngắn gọn nhưng phải thuyết phục”.
Buổi sáng khối 10 “các bé” mới vào trường nên rất hăng hái và có phần ham vui, chiều hôm nay khối 11… 11A1 lớp anh mà dễ dàng lôi kéo đồng bọn, cứ thế anh đi dần từng lớp của khối 11 mỗi lớp chỉ với 10 phút ngắn ngủi mà a xin giáo viên trong giờ giảng của họ. Anh thuyết minh trong sự “trêu chọc”, “xì xầm” của các cô bạn và sự “không thèm quan tâm” của các bạn nam.. a bắt đầu cảm thấy nặng nề…. “người nói mà kg có người nghe.. giờ mới hiểu cảm giác của thầy cô trên bục giảng..” nhưng anh cố gắng cho đến lớp cuối cùng và tự động viên mình.. đó cũng là tính cách của anh..”cố lên còn lớp 11A12 nữa là xong rồi.. lớp này chắc chẳng khá hơn được..”
Anh bước vào xin phép giáo viên, cô giáo vui vẻ cho phép khi cô vừa bước ra ngoài a bắt đầu bài thuyết minh. Lần này anh sẽ kg lúng túng nữa vì qua 11 lần cùng một nội dung rồi mà.. anh đã thành thạo và mạnh dạn lên được một chút chứ.. Nhưng không, vừa bước lên bục giảng ngước mặt lên chuẩn bị bài nói chuyện thì a đã nhìn thấy “con nhỏ hung dữ” đang ngồi cuối lớp.. đưa cặp mắt to nhìn anh có vẻ kg mấy hào hứng.. Thế là suốt buổi nói chuyện a trở nên ấp úng đến kỳ lạ.. vẫn như các lớp trước anh chịu đựng “sự trêu chọc” của các bạn nữ và “sự không quan tâm” của các bạn nam” và lần này anh không biết tại sao mình lại càng hồi họp và lúng túng hơn cả những lần trước đó, anh nói nhưng kg biết mình đang nói gì… lớp học ồn ào át cả tiếng nói của anh.. Chợt…
“Shut up!!! Nghe người ta nói hết coi là cái gì rồi phát biểu được kg?” – vẫn cái giọng ở âm độ cực cao có thể phá vỡ mọi thứ xung quanh. Thì ra “nhỏ hung dữ” hét lên.. Anh phì cười.. lớp im lặng.. cuối cùng buổi thuyết minh cũng kết thúc, anh đi phát phiếu đăng ký tham gia câu lạc bộ.... đến chổ cuối lớp nơi cô ngồi a vừa đưa phiếu vừa nói với cô..
“cám ơn nhé nhỏ hung dữ, cuối giờ gặp mình ở quán chè bà Sáu nhé.. không gặp kg về”
“đề làm dề…..” Cô hỏi lại – giọng đầy chua ngoa… và vẫn rất hung dữ theo cảm nhận của anh..
“đền áo dài hôm bữa” a trả lời rồi chạy nhanh ra cửa lớp kg quên để lại một cái nháy mắt..
>>>>>>>>>>>>> <<<<<<<<<<<<<<
Cô là một cô gái có cá tính mạnh mẽ nhưng lại có cái tên rất dịu dàng  - “Thanh Hoa”. Vẽ bề ngoài của cô luôn khiến người khác kg nhịn được cười vì “xì tai” có phần màu sắc và cách phối màu kg giống ai của mình.
“Này nhỏ mới chuyển trường cậu quen với hotboy Tường Minh à?” nhỏ ngồi bàn trên quay xuống hỏi cô.
“tớ nhắc lại lần n mũ m rằng tớ tên là Thanh Hoa.. that’s right!”
“ờ bạn Hoa, bạn quen với hotboy..”
“tớ kg quen biết gì tên đó cả..” cô ngắt ngang câu hỏi của nhỏ bạn....
Suốt tiết cuối của ngày hôm đó cô suy nghĩ mông lung.. suy nghĩ việc nan giải đến nổi phải dùng đến “biện pháp hữu hiệu thương hiệu học sinh” để đưa ra quyết định.. xé giấy… “ đi.. không đi, đi, không đi, đi, không đi,…. Không đi”
“là không đi.. thế mình không đi!!”. Nhưng kg biết cô nghĩ gì lại ngồi xé lại.. cuối cùng là đi hay kg đi.. tại sao phải gặp tên dở hơi, chết bầm, mọt sách ấy chứ.. tại sao phải phân vân suy nghĩ chứ.. mình gặp hắn đề hắn đền áo dài mới cho mình à.. tên đó chỉ có mà láo tét.. nếu có thành ý thì đã tìm mình rồi.. ờ mà hơn tuần nay mình bị sốt siêu vi nằm bẹp dí ở nhà mà..thế là thế nào sao mình lại biện minh dùm tên đó…aaaaaaaaaa”
Cô hét lớn trong lớp học.. cũng may trống tan trường cũng vừa vang lên và giáo viên vừa bước ra ngoài, tụi bạn lo ra về ồn ào như ong vỡ tổ kg mấy ai chú ý đến vấn đề nan giải và cái sự kg được bình thường của cô lúc này...
Không biết việc xé giấy tiếp theo của cô kết quả thế nào chỉ biết cô kg đi thẳng về nhà. Cô ghé vào quán chè bà Sáu. Quán chè đó chả có bảng hiệu gì đâu.. bà Sáu là do tụi học sinh gọi riết rồi thành thương hiệu luôn.. bà sáu là bà chủ gánh chè này.. nói quán cho sang chứ nó là một góc cây to có mấy cái ghế đẩu bắt xung quang gánh hàng của bà nhưng lúc nào cũng có học sinh ngồi đó.. thường tụi con gái mua mang đi.. chỉ có tụi con trai khoái ngồi đó để bàn chuyện bóng đá, game,..
“Tên mọt sách đáng ghét hẹn mình mà cũng đến trễ” cô nhủ thầm nguyền rủa.. Ờ thì ra tên “mọt sách” là anh chưa đến chổ hẹn mà cô chỉ dám đứng xa kg lại gần quán chè vì có một vài cậu bạn ngồi đó.. nắng buổi trưa dễ làm con người ta cáu bẳng.. cô bắt đầu thấy “nổi điên”, miệng bắt đầu lầm bầm mắng nhiếc... thì anh đến..
Anh đảo mắt nhìn quanh và kg khó khăn mấy để tìm thấy cô.. giờ a mới biết “xì tai” lòe lẹt của cô có tác dụng tích cực trong những lúc thế này..
“Chào.. xin lỗi mình đến trể vì bận …”
“xì tóp xin lỗi vô tác dụng nếu làm sai mà chỉ cần xin lỗi..”
“mình biết rồi công an làm nhiệm vụ bắt những ai có lỗi” anh cười xoa dịu và cắt nganh lời nói đang tăng độ gắt gỏng của cô.. “ăn chè nhé..” anh đề nghị
Anh kéo cô lại gánh chè, nhưng quán chè đã hết ghế ngồi..
“hay là mình đi chổ khác..”
“không tui muốn ăn chè!”
“vậy mua mang đi chổ khác ăn được kg?”
“không ăn ở chổ này”
“chả lẻ đứng ăn à”
“có gì là không được, đứng đó làm gì đi mua chè đi.. mà nè mua một ly chè và một bọc chè nghe hôn..” cô vừa ra lệnh cho a vừa nở nụ cười ranh mãnh nhưng đủ khiến a mất mấy giây kg bình tĩnh
“sao lại phải mua như thế”
“giờ có mua kg hỏi nhiều thế đừng quên ông là tội nhân thiên cổ của tui đó”
Anh chạy đi mua chè mà trong lòng kg khỏi thắc mắc “nhỏ hung dữ định làm trò gì đây?”
-          “Tui ăn phần đựng trong ly còn ông ăn phần đựng bọc ni lông..” vừa nói cô vừa thè lưỡi chọc tức anh..
-          “ăn trong bọc??? sao ăn được?”
-          “cả trường này ai cũng bảo ông là mọt sách là thông minh vậy mà cũng k nghĩ ra được nữa.. cắn cái đích bọc này rồi ăn từ từ hiểu chưa… mọt sách ngu ngốc”
Anh ngớ người ra.. anh chưa bao giờ ăn như thế cả. Anh là con trai duy nhất của một gia đình tri thức và gia giáo, mẹ anh là hiệu trưởng của một trường tiểu học, bố anh là giám đốc một công ty lớn trong thành phố. Từ nhỏ anh luôn được bảo bọc và dạy cho một cách sống “thẳng tắp” và nhuốm chút “quý tộc” chuyện ăn uống cũng không ngoại lệ.
“sao không ăn đi..tui phạt thế là nhẹ rồi đấy.. thấy tui nhân đạo không?”
“ờ..” anh bối rối nhưng cũng làm theo cô ăn chè bằng bọc mà phải cắn cái “đích bọc” để ăn.
Mà ngộ thiệt chè hôm đó ngon kỳ lạ!!
“mình đưa cậu về nhé!” lần đầu tiên anh đề nghị đưa một cô bạn về. Ngay cả Vân Anh cô bạn học chung từ lớp 1 với a cũng kg có cái quyền ưu tiên đó nên anh nghĩ cô sẽ nhận lời ngay.
“Không tui có xe tự đạp xe vìa ông đưa tui về chả lẻ bỏ xe tui giữa đường hả? Ờ mà thôi ông đưa xe ông cho tui zìa.. còn xe tui ông đứng đây giữ tới mai đi.. đền tội làm dính cà phê lên áo dài tui.. ok boy!”
Anh lại ngẩn người chưa biết phản ứng thế nào thì cô đã leo lên xe.. “trời tui nói chơi thôi ông tưởng thiệt hả.. về đi trể lắm rồi ba má tui la tui.. mà ông có định đền áo dài cho tui hok..”
“có mà mai được không?  Mình gặp nhau bất ngờ mà tớ không chuẩn bị kịp”
“hứ…”
Cô đạp xe bỏ đi.. anh vẫn đứng yên một chổ.. rồi bỗng a nói với theo… tan học trưa mai tại quán chè bà Sáu nữa nha..
Anh đạp xe về trong lòng vui kỳ lạ!!
>>>>>.<<<<<<<
Trận bóng rổ chiều hôm đó đội anh thua đậm nhưng a kg lấy làm buồn.. Tối về ăn cơm cùng bố mẹ anh cũng cười nhiều hơn, không để lọt tai lời mẹ a cằng nhằng vì điểm 8 môn Hóa của a… Tối lên phòng riêng.. tự dưng a lại lôi quyển sách mà hôm đó a va phải cô làm rớt để dính cà phê lên áo cô.. “Sách mình cũng bị dính cà phê mà..mà k có hôm đó chắc chả biết trên đời này lại có con gái kỳ lạ như vậy..”
Sao không kỳ lạ được. Những cô bạn xung quanh anh luôn đối xử với anh như một hotboy, họ e thẹn, ngại ngùng trước mặt anh nhưng a thừa thông minh để nhận ra đó chỉ là vẻ giả tạo. Vân Anh cũng thế! Dù cả hai học chung từ tiểu học nhưng nói chuyện vẫn cứ không thoải mái và chưa bao giờ Vân Anh cho a cái cảm giác như lúc này.. cảm giác nghĩ ngợi kg dứt ra được.
“quái lạ hôm nay mình nghĩ nhiều về nhỏ hung dữ quá!” anh bỗng giật mình trong mớ suy nghĩ của mình cô xuất hiện với tầng suất dày đặc. “mà mình chưa hỏi tên nhỏ nữa.. cũng chả có dịp nhìn thấy cái bản tên của nhỏ lúc trưa, nhỏ khoác cái áo màu đỏ.. phối màu quái dị thật.. từ đầu đến chân như bảy sắc cầu vòng.. như một bà điên..” anh cười hô hô với ý nghĩ của mình… rồi chìm vào giấc ngủ miệng kg ngớt lầm thầm “mai hỏi tên nhỏ.. nói nhỏ là bà điên..”
>>>>>>>>>….<<<<<<<<<
Buổi hẹn hò thứ hai giữa anh và cô vẫn ở quán chè bà Sáu. Hôm đó anh đến trước cô, giờ ra chơi a sợ cô quên định xuống A12 tìm gặp cô nhưng k tìm được lý do gì để nói.. chả lẻ lại bảo “tớ sợ cậu quên..”. Anh chợt nhận ra mình rất muốn gặp “nhỏ hung dữ”. Anh đến quán chè lần này thì có ghế ngồi khoảng năm phút sau cô xuất hiện và hù anh một cú “vỡ tim”
-          “này ông to con mà nhát thế hả..” cô cười toe tét
Anh chưa hoàng hồn thì cô đã đòi áo dài “đưa áo dài đây tui đi về hôm qua về trễ má la”
-“ thế kg ăn chè à”
-“ăn chứ ngu sao không ăn.. nhưng mua mang về..”
-“mình không kịp chuẩn bị áo dài.. thứ nhất mình chưa biết tên cậu, thứ hai áo dài kg thể mai trong một ngày, thứ ba mình kg biết kích thước của cậu”
“thứ nhất tên tui k liên quan đến việc mai áo dài, thứ hai từ lúc làm dính cà phê lên áo tui đến nay gần hai tuần rồi, thứ ba ông k có thiện chí chuộc lỗi”
-“mình có tìm cậu nhưng kg tìm thấy mà” anh cố giải thích mà kg biết tại sao trong lòng rất lo sợ cô kg tha lỗi rồi kg gặp a nữa.
Còn cô nhìn vẻ mặt lúng túng và sợ sệt của anh thì kg ngừng đắc ý. Từ lúc phạt a ăn chè bằng bọc cô đã kg còn ý định bắt a đền áo dài rồi chỉ là a k nhận ra thôi. “người gì ngốc thế” cô nghĩ thầm và thôi kg chọc a nữa.
_ “tui rất nhân đạo thật ra á cái áo dài đã được giặt sạch từ lâu rồi nhưng điều đó kg có nghĩa là ông khỏi đền bù cho tui.. ông kg cần đền áo dài chỉ cần dẫn tui đi ăn hết các món ở phố ẩm thực học sinh trong một tháng là được” cô nói xong nhe răng cười nghiêng đầu nhìn a.. Hành động này làm a ngẩn ngơ.. “sao lại dễ thương thế” a thầm nghĩ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần “phố ẩm thực học sinh là ở đâu”
_ “what?? Ông có phải là học sinh ở đây k? phố ẩm thực học sinh mà cũng kg biết. Là con hẻm đối diện trường đấy có bán đủ thứ món ngon.. chẹp chẹp..”
À thì ra là con hẻm bán hàng rong đối diện trường được cô gắng cho cái tên mỹ mều là “phố ẩm thực học sinh”
_ “uhm được thôi” anh hứa chắc nịt
_ “quyết đinh vậy đi hé giờ tui zìa à nha…”
Cô lúc nào cũng vậy nhanh như một con sóc vừa nói dứt câu đã leo lên xe và chạy đi làm a k kịp phản ứng.. “mình chưa hỏi tên nhỏ nữa”
_ “cậu tên gì vậy? có dùng facebook kg? có dùng điện thoại không?”
_ “cái bông xanh”  cô nói với lại chỉ vỏn vẹn ba từ đó
Anh ngớ người ra. Tại sao ở bên cô a luôn đánh mất sự tự tin và thông minh vốn có của bản thân. Tại sao cô có thể trêu chọc a suốt như thế…
Về nhà a kg kịp thay đồ kg buồn ăn cơm leo vội lên máy tính mở facebook và ngồi suy nghĩ “tên gì lạ vậy trời..” nhưng anh cũng thử tìm.. a gõ ba chữ “cái bông xanh” vào ô tìm kiếm và thật bất ngờ nó hiện lên đầu tiên và avatar với gương mặt “hung dữ” của cô đang chu cái môi không lẫn vào đâu được. Lập tức a gửi lời mời kết bạn và bắt đầu dạo quanh fb của cô, nhưng a k tìm thấy gì nhiều vì cô để fb ở chế độ quyền xem trang cá nhân là bạn bè.. Anh chỉ không thể nào nhịn được cười vì ngay cả cái tên mình mà cô cũng biến tấu hài hước được. Cái bông xanh là Thanh Hoa và Thanh Hoa là cái bông xanh. Không phải a nghĩ ra đâu a nhìn thấy ở trong ngoặc đơn tên gọi khác của cô trên fb. Đúng là cô gái kỳ lạ ở trước mặt cô a thành một tên ngốc mất rồi.
Một tháng sau đó là những buổi trưa hay chiều a và cô đi “phố ẩm thực học sinh” để tội nhân thiên cổ là a đền tội cho công chúa nhân từ là cô. Theo cách ví von của cô là như thế. Một tháng đó với a đến tận bây giờ là một kỷ niệm đẹp nhất, ấm áp nhất và ngọt ngào nhất. Anh và cô thưởng thức hết các món ngon học sinh như bánh trán trộn, bột chiên, mì xào, ốc, coktail, xoài, ổi, mận,.. Anh biết thêm nhiều điều về cô.. Thì ra cô là một fan Kpop chính hiệu cực kỳ mê mẩn nhóm Superjunior lần nào đi với a cô cũng huyên thuyên về nhóm nhạc này. Anh cũng biết cô cực ghét các môn tự nhiên. Anh cũng biết ngoài vẻ ngoài đanh đá nhưng cô lại là một cô gái rất tôn trọng người khác.





Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

"Lời khuyên dành cho bản thân - Hãy làm trước khi đòi hỏi"


Hãy làm một cái gì đó có ích cho đời, bất cứ cái gì cũng được: viết một cái gì đó, sáng tác một bản nhạc nào đó, quay vlog nói về một vấn đề gì đó, học lập trình và lập trình ra một cái gì đó, thiết kế ra một cái gì đó, dịch một bài viết nào đó, làm ra một cái gì đó, bán một cái gì đó, chia sẻ một cái gì đó (hay ho), lập ra một nhóm nào đó, tham gia một hội nào đó… Khoan nghĩ đến tiền bạc, nó chắc chắn sẽ đến sau. Tiền bạc sẽ không bao giờ đến nếu bạn nghĩ đến nó trước, đó là lý do tại sao bạn cứ mãi không có tiền, vì bạn cứ nghĩ đến tiền, không có tiền thì bạn không làm.
Nhiều người vịn vào câu nói “Nếu bạn giỏi chuyện gì thì đừng làm nó miễn phí.” của nhân vật phản diện Joker trong bộ phim Người Dơi để lý lẽ, đây là một trong những câu nói thiếu sót và dễ gây hiểu lầm nhất mọi thời đại. Nó thiếu sót là ở chỗ trước khi được trả tiền thì người ta phải biết bạn là ai, bạn phải có một lịch sử, một quá trình trong quá khứ, quá trình đó phần nhiều là được dựng nên từ những việc bạn làm vì đam mê, làm không công, hoặc rất ít công, mình thấy không nhiều người hiểu được chuyện này. Thứ hai là trước khi bạn “giỏi” bạn phải trải qua một thời gian “chưa giỏi”, một thời gian rèn luyện, chứ không bao giờ tự nhiên đùng một cái bạn là thiên tài được, trừ khi bạn nằm trong số 0.001%, thời gian chưa giỏi này thì theo câu nói trên có nghĩa là chưa được trả tiền, hoặc trả tiền theo khả năng chưa giỏi của bạn (có nghĩa là không nhiều), chưa được trả tiền thì bạn không làm sao? không rèn luyện sao?
Hãy tìm ra được năng khiếu sở trường của mình, hãy theo đuổi sở trường và năng khiếu đó. Terence McKenna đã nói đại ý là hãy kiến tạo văn hóa thay vì chỉ biết tiêu thụ nó. Xã hội đi xuống là vì có quá ít người sáng tạo và quá nhiều người tiêu thụ. Sống trong một xã hội càng ngày càng xuống cấp thì bạn cũng không thoát được. Tại sao bạn cần phải kiến tạo, nó có phải là nhiệm vụ của bạn không? Tất nhiên là có; nó là nhiệm vụ của tất cả mọi người, nhưng nhiều người lại không nhận ra, vì bạn đang nâng đỡ nó lên, nó có tốt hơn thì bạn mới có thể tốt hơn được.
"Hai điều quan trọng (nhất) tất cả các bạn trẻ VN nên làm: Đọc sách, và học cho thật giỏi tiếng Anh. 2 điều nên giảm bớt: giải trí và lười biếng".

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Viết nên cuộc sống..

 
       Giả sử có người tặng bạn một cây bút - một cây bút màu còn phong kín. Bạn không thể thấy được có bao nhiêu mực trong đó. Nó có thể hết mực sau vài dòng viết thử đầu tiên nhưng nó cũng có thể còn thật nhiều mực đủ để viết nên một (hoặc vài) kiệt tác để lại dấu ấn cho đời mãi mãi. Bạn không hề biết điều đó trước khi đặt bút.
        Với luật chơi như vậy bạn phải nắm bắt cơ hội! Thực sự bạn có thể không cần thực hiện điều gì theo luật chơi này cả. Thay vì nắm chiếc bút trong tay bạn có thể đặt nó vào giá hoặc trong ngăn kéo và rồi nó cũng sẽ khô mực mà chưa hề được sử dụng.
          Nhưng nếu bạn quyết định sử dụng nó, bạn sẽ làm gì với nó. Bạn sẽ chơi trò này như thế nào?
           Bạn sẽ trù tính và lên kế hoạch trước khi viết ra? Những kế hoạch này có mênh mông quá đến nổi bạn không thể nào đặt bút chăng? Hay là bạn sẽ viết ngay để rồi vật lộn với những dòng chữ tuôn tràn cuồn cuộn muôn hướng cuốn hút bạn đi theo?
            Hoặc giả bạn sẽ viết một cách thận trọng như thể cây bút có thể hết mực ngay hay bạn sẽ giả vờ tin rằng (hoặc làm ra vẻ tin rằng) cây bút đó sẽ mãi mãi còn mực?
             Và bạn sẽ viết về tình yêu hay lòng thù hận? Hạnh phúc hay khổ đau? cuộc sống hay chết chóc? Viết tất cả mọi đều hay chỉ viết vớ vẩn? Bạn sẽ viết đề làm vui cho mình hay đẹp lòng người khác? Hay làm vui cho chính mình bằng cách viết cho người khác?
            Bạn sẽ viết những dòng run rẩy yếu ớt hay đậm nét rực rỡ? Viết giản dị hay hoa mỹ? Bạn vẫn cứ viết chứ? Một khi bạn có chiếc bút trong tay dù không luật lệ nào bắt bạn phải viết. Bạn sẽ tóm tắt, sẽ phác thảo, sẽ viết nguệch ngoạch? Hay viết  say sưa? Bạn sẽ viết ngay ngắn hay không theo hàng lối nào cả? 
       Có thật nhiều điều để cân nhắc phải không? Bây giờ, giả sử có người tặng bạn một cuộc sống bạn sẽ sống ra sao??


Nghệ thuật đối nhân xử thế...



Ðối nhân xử thế sao cho phải, cho vừa lòng người là cả một nghệ thuật sống và chúng ta phải rèn luyện suốt cả cuộc đời. 
1. Hiểu rõ ước muốn con người
 - Bước đầu tiên trong quan hệ giao tế là hiểu rõ về con người. 
- Điều mà mọi người quan tâm, đó chính là bản thân họ chứ không phải bạn. 
Đây là mấu chốt của giao tế.
 2. Khéo léo trong trò chuyện 
- Khi trò chuyện với người khác, bạn hãy chọn vấn đề mà họ cảm thấy hứng thú nhất : đó cũng chính là bản thân họ. 
- Bạn sẽ thấy rằng mọi người say sưa nói về họ hơn bất cứ vấn đề nào. 
- Nếu bạn khéo gợi cho họ nói về họ thì họ sẽ rất thích bạn và bạn sẽ trở thành một người nói chuyện được hoan nghênh.
 - Chúng ta không gây được cảm tình với người khác vì chỉ biết suy nghĩ về mình, đàm luận về mình. 
3. Khéo léo khiến kẻ khác cảm thấy mình là quan trọng 
Ai cũng cho mình là quan trọng. Ý thức được điều đó và khéo vận dụng nó là một trong những hòn đá tảng quan trọng của quan hệ giao tế thành công. Muốn vậy, phải : - Lắng nghe họ. Từ chối lắng nghe người khác sẽ khiến đối tượng cảm nhận sâu sắc là bản thân họ không quan trọng. - Khen ngợi họ. - Thường xuyên sử dụng họ, tên và hình ảnh của họ sẽ khiến họ rất thích bạn. - Chú ý đến mỗi người trong nhóm, đừng chỉ quan tâm đến lãnh đạo hay người phát biểu. 
 4. Khéo léo tán đồng người khác Đây là một trong những kết tinh trí tuệ của thời đại chúng ta. 
Gồm 6 điểm : 
- Khi tán đồng người khác, hãy nói ra. Gật đầu và nói “Tôi đồng ý với ông” hay “ông nói đúng”. 
- Khi không tán đồng, nhất thiết đừng nói cho họ biết, trừ phi bất đắc dĩ. 
- Khi bạn phạm lỗi, cần can đảm thừa nhận. 
- Tránh tranh luận với người khác, cho dù bạn đúng. Không ai có thể chiến thắng từ tranh luận, cũng không ai có được bạn bè từ cuộc tranh luận. 
- Xử lý chính xác xung đột. Người hiếu chiến chỉ nghĩ tới một việc là đấu ngay. Phương thế tốt để đối phó với họ là từ chối tranh đấu với họ. Tóm lại, căn nguyên của nghệ thuật tán đồng là bởi vì :
 - Người ta thích được tán đồng họ. 
- Người ta không thích bị phản đối. 
 5. Khéo léo lắng nghe
 Trong cuộc sống, không có gì giúp bạn hữu hiệu hơn là làm một thính giả tốt : bạn sẽ dành được nhiều tình cảm tốt đẹp hơn là làm một người nói hay. Cần có 5 điều : - Nhìn chăm chú người nói chuyện. - Tập trung lắng nghe họ. - Nêu câu hỏi. - Không bao giờ ngắt lời kẻ khác. 
 6. Nghệ thuật gây ảnh hưởng 
- Điều trước tiên là phải tìm hiểu xem họ thích cái gì hay đang theo đuổi cái gì. Và rồi hãy nói với người khác điều họ thích nghe. Đây là bí quyết lớn gây ảnh hưởng trên người khác vì ta đã đánh trúng mục tiêu. Bạn hãy vận dụng nguyên tắc này vào thực tế cuộc sống. - Phương pháp để hiểu rõ điều người khác muốn là : hỏi ý kiến nhiều, quan sát nhiều, lắng nghe nhiều, cộng thêm nỗ lực không biết mệt mỏi của bản thân. 
7. Nghệ thuật thuyết phục - Phương thức tốt nhất là đừng trực tiếp trình bày nhưng nên để người khác nói thay cho bạn, dù người ấy không có mặt bên cạnh bạn. Ví dụ : chiếc xe này người hàng xóm của tôi dùng bốn năm nay rồi mà vẫn chạy tốt. - Đây quả là một hiện tượng kỳ lạ : người ta thường ít hoài nghi tính chân thực điều mà bạn gián tiếp trình bày. Còn nếu bạn trực tiếp nói ra thì họ sẽ hoài nghi bạn, không tin tưởng bạn đâu. Vì vậy, cần thông qua người thứ ba để nói ra. 
 8. Nghệ thuật để người khác ra quyết định Bốn phương pháp giúp bạn thành công trong quan hệ giao tiếp : - Hãy nói với mọi người rằng nếu họ làm theo điều bạn nói thì họ sẽ được lợi, chứ không phải bản thân bạn. - Hỏi những câu chỉ có thể trả lời “vâng”. - Khiến người khác chọn một trong hai chữ “được”. Nghĩa là chọn cái nào thì cũng đều nói “được” với bạn. - Cho người ta thấy tầm quan trọng của sự việc. 
 9. Trước tiên hãy cười lên - Giây phút ban đầu trong giao tế luôn có tính quyết định. Vì vậy, trước khi nói hay phá vỡ sự im lặng, bạn hãy nở nụ cười thân thiết. Phản ứng tiếp theo là người ta cũng sẽ nở nụ cười đáp lại bạn. - Người ta thường quên điều này : mình bỏ ra bao nhiêu thì sẽ được báo đáp bấy nhiêu. Nếu bạn trao cho người khác ánh mặt trời thì bạn sẽ nhận lại được ánh mặt trời, nếu bạn trao cho người khác mưa bão thì bạn cũng sẽ nhận trở lại mưa bão. - Ngữ điệu và biểu lộ cảm xúc nét mặt của bạn cũng rất quan trọng, vì chúng cho thấy tư tưởng nội tâm của bạn. Vậy, bạn hãy cười lên. 
 10.Nghệ thuật khen ngợi Con người không chỉ sống bằng cơm bánh. Bạn còn nhớ cảm giác khi nhận được một lời ca ngợi làm bạn hưng phấn suốt ngày đêm chứ ? Vì vậy, bạn nên nói những lời ca ngợi tán thưởng người khác thì người ta càng thích bạn, đồng thời cũng vì vậy mà bạn được lợi vô cùng. Nhưng xin bạn hãy chú ý những điều sau đây : - Lời ca ngợi phải chân thành. - Ca ngợi hành vi chứ đừng ca ngợi con người - Ca ngợi cần cụ thể, cần bắn tên có đích. - Tập thói quen ca ngợi ba người mỗi ngày. 
11. Nghệ thuật cảm tạ Nếu bạn cảm kích người nào đó mà họ biết được thì lần sau họ sẽ báo đáp bạn nhiều hơn. Nếu bạn không bày tỏ thì rất có thể bạn sẽ không còn cơ hội - Thái độ cần chân thành. - Bày tỏ rõ ràng, tự nhiên. - Nhìn thẳng vào đối tượng. - Nói ra tên của đối tượng. - Tìm kiếm cơ hội bày tỏ lòng cảm kích. Những nguyên tắc trên nhìn thì đơn giản nhưng không có kỹ xảo giao tế nào hữu hiệu hơn 
12. Nghệ thuật gây ấn tượng tốt Khi chúng ta gặp kẻ khác lần đầu, ấn tượng mà chúng ta để lại cho họ chủ yếu là do hành vi của bản thân chúng ta quyết định. Cần phải : - Chân thành : lời nói đi đôi với việc làm. - Nhiệt tình. - Không cần quá nôn nóng. - Đừng hạ thấp kẻ khác mà đề cao mình. - Đừng đả kích ai, bất cứ việc gì. 
13. Nghệ thuật phát biểu
- Hiểu rõ nội dung mình nói.
- Nhìn thẳng vào thính giả,
- Nói vấn đề mà họ cảm thấy hứng thú. 
 Steo st

Những điều mang đến thành công - bạn có làm được?



1.  Đừng … dư hơi, cũng đừng… thiếu năng lượng!
Nhiều bạn trẻ ngày nay… dư năng lượng khủng khiếp, cứ “nướng” vào những trò không mang lại lợi ích cho mình và cho xã hội (game, chat, rong ruổi ngoài đường phố, hò hét, cà phê quán xá…) Lâu dần, các bạn cảm thấy chán ngán cuộc sống, mất phương hướng, mất niềm tin, động lực phấn đấu.
Ngược lại, có những bạn trẻ quá trời mà sống không… trẻ, thiếu năng lượng. Đi đứng lệt bệt, tướng mạo không ngay ngắn, nói năng không rõ ràng, hỏi gì cũng không biết, không có chính kiến, không biết mình muốn gì, cần làm gì…
Hãy tận dụng thời gian, tuổi trẻ để suy nghĩ nghiêm túc về bản thân, định hướng cho tương lai, làm những việc to lớn. Đây là một việc không dễ dàng, nhưng hãy can đảm thực hiện. Một người có khát khao lớn, nguồn năng lượng dồi dào nhất thiết phải có cái đầu khôn ngoan, tỉnh táo, tự chủ để không bị hoang mang rối loạn hay dụ dỗ, kích động.
2. Đứng trước biến động, đừng rên rỉ theo quán tính!
Học trò Việt Nam có cái tật rất… kì! Đang ở tư thế ngồi, chỉ cần kêu đứng lên thôi là rề rề xô bàn ghế, đứng lên vặn qua vặn lại: “Ôi xời mệt!” Sức trẻ của các bạn nên sử dụng vào chỗ này, sẵn sàng đón nhận, xử lý một cách linh hoạt những thay đổi, chuyển dịch trong đời sống. Trẻ thì hãy suy nghĩ nhanh nhạy, hành động lẹ làng, tác phong gọn gàng.
3. Trước mặt bố mẹ, đừng là… nạn nhân bé nhỏ tội nghiệp!
Teen thời nay thường “ chống đối” cha mẹ, không thèm nghĩ giùm cho cái khó của người lớn. Đã vậy, còn hay làm mình làm mẩy để yêu sách, làm như cha mẹ ngược đãi mình, không có tình thương với con cái. Sao bạn lại cho phép mình… thảm và nhảm thế?
4. Đừng có chơi lung tung!
Chơi thì tốt thôi, nhưng các bạn phải biết mình chơi để được gì chứ? Đập phá cũng là chơi, rảnh quá ra đường đứng cũng là chơi, đi bão sau mỗi trận banh cũng là chơi… Có hàng ngàn cách chơi, làm sao chơi hết và chơi có hiệu quả được? Hãy khoanh vùng phạm vi chơi lại! Chẳng hạn, muốn trở thành nhà báo thì khi còn nhỏ, hãy “chơi” trò viết lách, làm văn làm thơ, đi du lịch đó đây để thấm đẫm hương vị cuộc sống.
5. Bốn thứ cần học:
- Học để có tri thức

- Học để làm

- Học để biết cách chung sống với người khác

–Học để được sống là chính mình.
Hai cái sau vô cùng quan trọng trong thời buổi hiện đại. Để trưởng thành, đĩnh đạc, chín chắn, bạn trẻ phải học trong trường đời rất nhiều. Nhớ, đỉnh cao của hạnh phúc là được là chính mình. Hãy học những gì cần cho mình, đừng chỉ học những gì người ta dạy.
6. Đừng nói: “Tui xui!”
Hãy chấp nhận logic công bằng trong cuộc sống! Cuộc sống đo lường mọi thứ bằng kết quả chứ không phải bằng thời gian làm việc. Làm nhiều mà kém trí tuệ thì hiệu quả cũng sẽ thấp.
7. Hãy biết yêu từ sớm!
Ai cấm yêu là người đó… sai! Các bạn có quyền nói yêu khi đã hiểu bản chất của tình yêu. Yêu không có nghĩa là suốt ngày phải kè kè, chở nhau đi tới đi lui hay mượn tiền gia đình để giựt le với người ấy. Những người yêu chân chính thường sống đàng hoàng, tử tế và giúp nhau thành công trong cuộc sống.
8. Định hướng nghề nghiệp cho … giới tính
Nam hay nữ cũng là một … nghề. Các bạn đừng bị cái bên ngoài xã hội khiến mình mất khả năng định hướng trong lĩnh vực “nghề nghiệp” này. Hãy sống đúng và trọn vẹn với giới tính của mình! Điều đó có lợi cho bạn.
9. Nếu không điên, đừng tỏ ra… bất bình thường!
Có những người vì sống trung thành với cá tính của mình nên … ngộ. Nhưng nhiều teen ngây thơ trong sáng lại cứ muốn áp đặt cái “ngộ” từ bên ngoài vào (ăn mặc lập dị, nói tiếng lạ, …). Đúng là … điên thiệt, nhưng không đáng nể. Để đo lường cá tính, khả năng sáng tạo, phải nhìn vào những thành quả bạn làm ra. Chẳng hạn, bạn có biết cách tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ khiến cho cuộc sống của người khác vui vẻ không?
10. Ba phương cách xả stress tận gốc:
- Kết bạn tâm giao (không phải bạn để chơi bời)

– Xài bộ não thật hiệu quả

– Giải phóng năng lượng và cảm xúc qua hoạt động thể thao và nghệ thuật.

Đừng....



Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi.
Ðừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh bản thân mình với người khác. Mỗi chúng ta là một con người khác nhau và đều có những giá trị khác nhau.
Ðừng mãi mê theo đuổi những mục tiêu mà người khác cho là quan trọng, vì chỉ có bạn mới hiểu rõ những mục tiêu nào là tốt cho mình.
Ðừng ngại học hỏi. Kiến thức là một tài sản vô hình và sẽ là hành trang vô giá theo bạn suốt cuộc đời.
Ðừng ngại mạo hiểm để làm những điều tốt. Ít nhất bạn cũng học được cách sống dũng cảm với những lần mạo hiểm.
Ðừng nên phí phạm thời gian hoặc những lời nói thiếu suy nghĩ. Cả hai thứ ấy một khi đã qua đi hay thốt ra thì không thể nào bắt lại được.
Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình, chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại, chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ " giàu có" trong cuộc sống của mình.
Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.
Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó. Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dễ dàng.
Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá...
Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
Đừng quên tìm cho mình một người bạn thực sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.
Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng

 
Blogger Templates